" CẢM ƠN THẦY CÔ”
Tháng 11 đến, những cơn gió mùa Đông Bắc ùa về đột ngột nhưng không đủ sức phủ hơi thở mùa đông lên mọi vật.Nắng héo hắt mang cái hanh khô đổ tràn sân trường. Trong khoảnh khắc giờ ra chơi ấy,em lặng nhìn trước cảnh vật và chợt nhận ra “ Mùa tri ân đến rồi!’’.
Cuộc đời con người là một chuyến đi dài mà trên đó ta sẽ có những cuộc gặp gỡ vô cùng ngẫu nhiên. Không phải cuộc gặp gỡ nào cũng để lại cho ta những dấu ấn sâu nặng, cũng ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời của ta, mà đôi khi nó chỉ vô tình như cơn gió, chỉ làm nền, tô điểm cho bức tranh cuộc đời ta. Em cũng như thế, cũng đang từng bước đi trên con đường của mình, mà khởi đầu là con đường tri thức. Để chinh phục được nó không phải chỉ cần cố gắng, nỗ lực của riêng em mà còn là sự giúp đỡ, nâng niu của gia đình mà đặc biệt là sự chèo lái của lớp lớp thầy cô. Thầy cô dù không mang cùng một dòng máu hay có bất cứ một mối quan hệ nào, nhưng đã hi sinh rất nhiều cho nhiều thế hệ học trò của mình.
“Cha mẹ cho ta hình hài, thầy cô cho ta trí thức”. Quả đúng là như vậy, công lao của thầy cô là to lớn biết nhường nào. Mà có lẽ là cả cuộc đời này, thế hệ học trò chúng em cũng không thể nào đền đáp được hết. Chính các thầy cô là người lái đò đưa những thế hệ học trò cập bến tương lai. Làm sao em có thể quên những ánh mắt ấm áp, dịu hiền của thầy cô, những ánh mắt luôn dõi theo hình bóng của từng học trò bé nhỏ trong suốt cả quảng đời cắp sách đến trường. Hình ảnh những cô giáo trước tà áo dài thướt tha. Những người thầy với vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm khắc ấy lại chứa đựng cả một khoảng trời yêu thương rộng lớn đã để lại trước tâm trí những người học trò chúng em không biết đến bao nhiêu ký ức khó phai.
Em trân trọng khoảnh khắc này, trân trọng những điều thầy cô dạy dỗ. Có những lúc điểm kém hay phạm lỗi, vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng hành động đã không còn những nụ cười vui vẻ của ngày nào mà thay vào đó là một ánh mắt nghiêm nghị. Mặc dù thầy cô không la hoặc trách mắng gì nhưng em như đọc được một chút buồn bã và thất vọng thoáng qua những đôi mắt kia. Những lúc như vậy sao mà em cảm thấy ân hận quá! Vì chính em đã làm các thầy cô cảm thấy thất vọng. Nhưng cũng nhờ đó mà em nhận ra được những lỗi lầm thực sự của mình để sửa chữa.
Mùa covid chưa thật sự qua đi nhưng có lẽ, dù là năm năm nữa hay mười năm nữa chúng em cũng không quên được những tiết học: “ Xuyên không gian”. Dịch bệnh đến mang theo nhiều nỗi đau thương và những bất trắc. Chúng em hiểu được nỗi lo lắng của thầy cô dành cho chúng em và chúng em hiểu được sự khó khăn của thầy cô trong những tiết giảng dạy online. Dấu trưởng thành theo thời gian giờ đây em mới hiểu rằng làm giáo viên chưa hẳn là sung sướng. Em nguyện khắc ghi trong tim những công ơn lớn lao của thầy cô giáo viên với niềm kính trọng nhất. Thầy cô ơi, những kiến thức được thầy cô đúc kết thành những tinh hoa của nhân loại qua bao nhiêu thế hệ đã giúp chúng em nhận ra rằng, những gì mà ta thu thập được từ kho tàng kiến thức rộng lớn sẽ tan biết đi vào một khoảng không gian trống một khi chúng ta nhụt chí và lùi bước. Thầy cô đã gieo những hạt giống của trí tuệ vào tâm hổn trong sáng của những đứa học sinh, là người cầm bó đuốc tri thức của nhân loại soi đường chỉ lối cho thế hệ học trò. Em ước sao mình mãi là đứa học trò yêu dấu của thầy cô.